1. Bài thơ về đôi mắt
Bài 1:
Đôi Mắt Của Em
Đôi mắt xinh xinh
Đôi mắt tròn tròn
Giúp em nhìn thấy
Mọi vật xung quanh
Em yêu em quý
Đôi mắt xinh xinh
Giữ cho đôi mắt
Ngày càng sáng hơn.
Bài 2:
Lúng liếng trên cây
Muôn ngàn mắt lá.
Chân có mắt cá
Để dò đường đi.
Muốn biết cá gì
Phải nhờ mắt lưới
Mắt bão hay thổi
Chả ai chơi cùng
Đứng xếp thành hàng
Mắt tre, mắt nứa.
Còn cái ô cửa
Là mắt ngôi nhà.
Mắt của người già
Thường hay đeo kính.
Bé ngồi nhẩm tính
Còn thiếu mắt sao.
Tít tận trời cao
Suốt đêm nhấp nháy
Tìm mãi chả thấy
Mắt mình ở đâu
Cái gương ngó vào
Long lanh mắt bé
2. Cái mũi
Bài hát Cái mũi: Nào bạn ơi ra đây ta xem một cái mũi, nào bạn ơi ra đây xem tôi phình cái mũi, thở làm sao cho cái mũi đó, lớn nhanh như quả bóng tròn, là nơi đó có gió bay qua đúng mũi rồi.
Bài thơ Tâm sự của cái mũi
Tôi là chiếc mũi xinh
Giúp bạn biết bao điều
Ngửi hương thơm của lúa
Hương ngạt ngào của hoa
Như vậy đã hết đâu
Giúp bạn thở nữa đấy
Chúng ta cùng giữ sạch
Để chiếc mũi thêm xinh
3. Bài thơ: Miệng xinh
Các cháu chơi với bạn
Cãi nhau là không vui
Miệng các cháu xinh thế
Chỉ nói điều hay thôi
4. Bài thơ về Cái lưỡi
Tôi là cái lưỡi
Giúp bạn hàng ngày
Nếm vị thức ăn
Nào chua nào ngọt
Những gì quá nóng
Bạn chớ vội ăn
Hãy chờ một tý
Không thì đau tôi
5. Bài hát: Năm ngón tay ngoan
Xòe bàn tay đếm ngón tay một anh béo trông thật đến hay, cả ngày vui ai có việc, là anh giúp luôn không ngồi yên. Kề bên anh đứng thứ hai, một anh tính thật thà dễ thương, hỏi rằng em cao nhất nhà thì anh lắc luônluôn ngay cái đầu. Xòe bàn tay đếm ngón tay một anh đứng trông thật đến cao, hỏi rằng sao cao thế này thì anh nói anh chăm thể thao. Cạnh bên anh đứng thứ tư, hỏi anh đã biết đọc chữ chưa thì anh thưa anh biết rồi, và anh đứng nghiêm giơ tay chào. Xòe bàn tay đếm ngón tay, một anh bé trông thật rất xinh hỏi rằng ai, em út nhà thì anh hát luôn theo điệu ca ,rằng là em bé rất ngoan thường hay khám tay sạch các anh,làm vệ sinh, hay quét nhà múa hát cho vui ông bà.
6. Truyện ngụ ngôn Chân Tay Tai Mắt Miệng
Chuyện kể rằng, cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay, bác Tai và lão Miệng từ xưa vẫn chung sống với nhau thân thiết. Chẳng biết nghĩ thế nào mà một hôm, cô Mắt than thở với cậu Chân, cậu Tay rằng:
– Các anh ạ! Càng nghĩ tôi càng tức. Bác Tai với hai anh và tôi quần quật làm việc, mệt nhọc quanh năm. Trong khi đó, lão Miệng lại chẳng làm gì cả. Từ nay, chúng ta đừng làm gì nữa, thử xem lão ấy có sống được không!
Cậu Chân, cậu Tay gật gù đồng tình:
– Cô Mắt nói chí phải! Chúng ta đi gặp lão Miệng, nói cho lão biết hãy tự lo thân. Nay đã đến lúc lão phải tự đi kiếm thức ăn, xem lão có làm nổi không nào?
Cả ba kéo nhau đến nhà lão Miệng. Ngang qua nhà bác Tai, thấy bác ngồi im lặng như đang nghe ngóng, suy nghĩ điều gì, họ chạy vào nói:
– Bác Tai ơi, bác có đi cùng chúng cháu đến nhà lão Miệng không? Chúng cháu định nói cho lão biết là từ nay mọi người sẽ không làm để nuôi lão nữa. Bác cháu mình vất vả nhiều rồi, tới lúc phải nghỉ ngơi thôi!
Bác Tai nghe xong gật đầu lia lịa:
– Phải đấy! Phải đấy! Bác sẽ đi cùng các cháu!
Bốn người hăm hở đến nhà lão Miệng. Chẳng chào chẳng hỏi gì cả, cậu Chân, cậu Tay nói thẳng:
– Chúng tôi hôm nay đến đây không phải để thăm hỏi, trò chuyện gì với ông đâu mà nói thẳng cho ông biết: Từ nay, chúng tôi không làm để nuôi ông nữa. Bấy lâu nay, chúng tôi cực khổ, vất vả vì ông nhiều rồi!
Chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, lão Miệng ngạc nhiên lắm. Lão bảo:
– Ấy, có chuyện chi thì mọi người hãy vào nhà đã, làm gì mà nóng nảy thế?
Bốn người kia lắc đầu cả quyết:
– Không, không bàn bạc gì nữa! Từ nay trở đi, ông phải tự lo lấy mà sống. Còn chúng tôi có biết cái gì là ngọt bùi ngon lành đâu, làm chi cho cực!
Nói rồi, họ kéo nhau về và hả hê nghĩ rằng phen này thì lão Miệng cứ là chết đói!
Một ngày, hai ngày trôi qua, Chân, Tay, Tai, Mắt chẳng làm gì cả. Nhưng lạ thay, họ không thấy vui tươi, nhàn nhã mà lại thấy mệt mỏi, rã rời. Cậu Chân, cậu Tay chẳng cất nổi mình để chạy nhảy, nô đùa như trước nữa. Cô Mắt thì suốt ngày lờ đờ, hai mí nặng trĩu. Bác Tai mọi ngày nghe gì cũng rõ, nay lúc nào cũng cảm thấy như có cái cối xay lúa quay ù ù ở bên trong. Họ cứ sống trong tình trạng như thế cho tới ngày thứ bảy thì không thể chịu đựng được nữa, đành họp nhau lại để bàn. Bác Tai cố cất tiếng:
– Chúng ta suy nghĩ và hành động sai lầm rồi các cháu ạ! Chúng ta không làm để kiếm thức ăn nuôi lão Miệng thì chúng ta cũng tê liệt cả. Lão Miệng tuy không làm nhưng lão có công việc là nhai. Như thế cũng là làm việc chứ không phải ăn không ngồi rồi. Từ trước đến nay, chúng ta sống gắn bó thân thiết với nhau, nay tự dưng lại gây nên chuyện. Lão Miệng có cái ăn thì chúng ta mới khoẻ khoắn lên được. Theo ý bác, chúng ta nên đến nói lại với lão Miệng, các cháu có đi không?
Cậu Chân, cậu Tay, cô Mắt cố gượng dậy theo bác Tai đến nhà lão Miệng. Khốn khổ cho lão, lão cũng sống dở chết dở. Môi thì nhợt nhạt, hai hàm khô cứng, không buồn nhếch mép. Bốn người kia thành thật xin lỗi lão về sự hiểu lầm vừa qua. Thế rồi bác Tai, cô Mắt vực lão Miệng dậy. Còn cậu Chân, cậu Tay vội vã đi kiếm thức ăn.
Lão Miệng ăn xong, dần dần tỉnh lại. Lạ thay! Bác Tai, cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay cũng thấy đỡ mệt và tinh thần sảng khoái hẳn ra. Họ nhận thấy là mình đã nghĩ sai cho lão Miệng. Từ đấy, năm người lại chung sống thuận hoà, thân thiết như xưa.